Là một kỹ sư xây dựng 40 tuổi, tôi may mắn có một công việc ổn định, mang lại đủ thu nhập để chăm sóc gia đình nhỏ gồm 3 người. Vợ tôi, Linh, là một người phụ nữ xinh đẹp, từng là hoa khôi của trường đại học. Tuy nhiên, một vấn đề đã và đang khiến tôi cảm thấy ám ảnh và trăn trở trong thời gian dài, đó là thói quen mua sắm không giới hạn của cô ấy.
Ngay cả khi bước vào tủ quần áo của Linh, bạn sẽ thấy nó ngập tràn váy vóc với đủ màu sắc, kiểu dáng và chất liệu, từ lụa là thướt tha đến những bộ đầm dạ hội lộng lẫy. Không chỉ có quần áo, mà mỹ phẩm cũng chất thành đống trên bàn trang điểm, gồm kem dưỡng, tinh chất và phấn son từ các thương hiệu danh tiếng. Chỉ nghe tên các thương hiệu này thôi, tôi đã cảm thấy chóng mặt. Mỗi tháng, số tiền không dưới chục triệu đồng được chi cho những món đồ này. Tôi hiểu rằng phụ nữ ai cũng muốn đẹp và chăm sóc bản thân, nhưng cách Linh làm điều này dường như đã vượt quá giới hạn, đến mức tôi cho rằng đó là sự lãng phí kinh khủng.
Tôi đã nhiều lần nhắc nhở, thậm chí thẳng thừng bày tỏ sự không hài lòng của mình với thói quen mua sắm của Linh. Tuy nhiên, cô ấy thường gạt đi với vẻ khó chịu hoặc viện cớ rằng đó là đầu tư cho nhan sắc và hình ảnh của vợ tôi. Nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất là sự tương phản rõ rệt giữa vẻ ngoài bóng bẩy của Linh và hình ảnh lôi thôi của con trai tôi, cu Bin.
Con trai tôi, một cậu bé đang ở tuổi cắp sách đến trường, thường xuyên phải mặc những bộ quần áo cũ sờn, bạc màu, thậm chí là những chiếc áo rộng thùng thình do anh họ để lại. Tôi còn nhớ như in cái hôm cu Bin đi học về, mắt đỏ hoe, rụt rè kéo tay tôi: “Bố ơi, các bạn trêu con là đồ nhà nghèo, toàn mặc đồ cũ”. Lòng tôi như thắt lại khi nhìn chiếc áo phông bạc phếch, chiếc quần rộng đến tụt cả cạp của con. Trong khi đó, vợ tôi vừa diện một chiếc váy voan hai dây màu kem mới tinh, giá tận mấy triệu đồng, tươi cười chụp ảnh đăng Facebook. Sự đối lập này cứ ám ảnh tôi mãi.
Tôi đã cố gắng nói chuyện với vợ tôi một cách nghiêm túc hơn, nhưng cô ấy vẫn không thay đổi. Mối quan hệ của chúng tôi ngày càng căng thẳng. Những bữa cơm gia đình trở nên nặng nề, tiếng cười của cu Bin cũng ít đi hẳn. Tôi không biết phải làm sao để vợ tôi có thể nhận ra và thay đổi được thói quen xấu và sự ích kỷ trong chuyện thời trang của cô ấy, để cuộc sống gia đình trở nên cân bằng và hạnh phúc hơn.
Tìm kiếm giải pháp cho vấn đề này đang trở thành một thách thức lớn đối với tôi. Tôi hy vọng có thể tìm được cách giúp vợ tôi nhận ra giá trị thực sự của những gì cô ấy đang làm và tìm ra một lối đi trung thành, vừa đảm bảo nhu cầu chăm sóc bản thân của cô ấy, vừa không bỏ quên trách nhiệm và nhu cầu của gia đình nhỏ chúng tôi.