Trong thế giới văn học hiện đại, nơi mà sự thống trị của lý trí và triết lý thường khiến cảm xúc bị lu mờ, tập tản văn “Những mảnh vỡ” của Trần Minh Cường đã xuất hiện như một làn gió nhẹ nhàng, mang đến một hơi thở ấm áp và đầy cảm xúc. Cuốn sách này đã chọn một hướng đi khác, một con đường lặng lẽ, chân thành và đượm đầy cảm xúc thật. Khi đọc “Những mảnh vỡ”, người đọc không chỉ cảm thấy mình đang đọc một cuốn sách mà đang sống cùng tác giả qua từng trang sách.

Mỗi bài viết trong “Những mảnh vỡ” như một lát cắt nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, đưa ta đến tận cùng của những điều chưa được nói đến, những cảm xúc mà ta đã cất giấu rất sâu. Những nhân vật trong sách không phải là những anh hùng hay nhân vật lớn lao, mà chỉ đơn giản là những con người thường nhật với những cảm xúc yêu, thương, buồn, giận, nhớ, quên.

Trần Minh Cường đã sử dụng một văn phong không ồn ào, không cầu kỳ nhưng đủ sức khiến người đọc phải lặng người, vì nó nói đúng những điều mà ta vẫn chưa thể gọi tên. Đặc biệt, tập sách không dẫn dắt người đọc vào một trạng thái bi lụy mà hướng đến việc giúp ta vươn lên sống nhẹ nhàng hơn, bao dung hơn, và thấu hiểu hơn.

Cách viết của Trần Minh Cường như thể ông đang thở, không gồng mình, không cố gắng đẩy or áp đạt. Những câu chữ trong “Những mảnh vỡ” chảy như một dòng suối, đôi khi gần như là một bản nhạc buồn, trầm bổng và đầy cảm xúc. Cuốn sách này không chỉ đơn thuần là một tập sách mà còn là một người bạn đồng hành, giúp ta nhận ra rằng những vết thương trong lòng cũng là một phần không thể thiếu của đời sống.

Qua “Những mảnh vỡ”, Trần Minh Cường muốn nhắn gửi đến người đọc rằng khi ta đủ can đảm để nhìn vào những vết thương, chạm vào nó, ta sẽ biết cách bước tiếp, và biến những mảnh vỡ của cuộc sống thành một bức tranh hoàn chỉnh hơn.